Đồng bào nhà mình mà cứ chịu khó làm ăn, chăm đi nương đi rẫy, trồng
lúa trồng bắp thì chắc không đến nỗi bị đói. Cứ cho bọn trẻ đi học đầy đủ (Nhà
nước Việt Nam và Đảng Cộng sản Việt Nam không những không thu tiền học phí,
tiền sách vở mà còn có hỗ trợ về sách vở, cử giáo viên cắm bản,…), chắc chắn sẽ
có những kỹ sư, bác sĩ, thầy cô giáo,… có trình độ và tấm lòng quay trở về giúp
dân bản. Đằng này, một bộ phận không nhỏ đồng bào chẳng chịu làm ăn, nước thiếu
nhưng rượu thì vô kể, uống thâu đêm suốt sáng; bao nhiêu tiền, gạo, cây con
giống Nhà nước hỗ trợ làm ăn, bà con nhà ta đem đi đổi lấy rượu uống hết. Được
ai cho ăn học tử tế, có cơ hội đi ra ngoài thì đi luôn, có thấy ai quay về giúp
dân bản đâu. Toàn là bác sĩ, giáo viên, kỹ sư người Kinh phải cùng ăn đói, mặc
rét, chịu bao vất vả hi sinh đồng bào,
vì đồng bào với mong muốn đồng bào từng bước thoát khỏi nghèo khổ, làm giàu
trên chính mảnh đất quê hương. Có thấy mấy người đó kêu ca đâu. Toàn mấy người
ở đẩu ở đâu, về được một vài tiếng đồng hồ tham quan xem xét kiểu “ngồi tên
lửa xem hoa” kêu ca, phàn nàn.
Mấy ông cán bộ nhà nước giúp đỡ hi sinh vì đồng bào ta như vậy là tốt
lắm rồi. Họ mà không thật lòng thật bụng muốn giúp đỡ thì có núi tiền họ cũng
chẳng bỏ gia đình, người thân,… để về với đồng bào đâu. Mấy ông mấy bà bên đó
giỏi thì về mà làm xem có chịu đựng được bẩy ba hai mốt ngày không?
Ở đời, lời cha ông truyền lại muôn thuở không sai: “nói dễ, làm khó”.
Nguồnhttp://congdanvietnam2.blogspot.com/
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét